Vô Danh

Tên của họ chưa khắc trên đồng điếu

Nhưng máu họ thấm vào từng tấc đất cháy đen

Khi đạn pháo nuốt chửng bản đồ Trung Hoa

Vô số “người vô danh” đã dùng đôi vai kiên cường

Chống đỡ núi sông chia lìa, chưa cúi đầu trước bóng tối

Khi họ tiến về phía trước

Những bức thư nhà chưa viết xong bay theo làn gió

Ẩn trong từng con chữ là mái tóc bạc phơ của mẹ

Là gốc hoè già chưa kịp từ biệt nơi đầu làng

Nhưng tiếng súng đã đánh gãy ngòi bút

Siết chặt báng súng, nén nỗi nhớ thương

Nòng súng bỏng rát, nhắm vào họng kẻ xâm lược

Khi họ ngã xuống

Chưa kịp để lại tên mình

Cỏ dại phủ kín nơi họ nằm

Nhưng mỗi hạt mầm mọc lên từ đất đều nhớ

Hơi ấm nào đã nuôi dưỡng tự do của sự sống mới

Mỗi ngọn gió lướt qua núi sông đều nhớ

Tiếng hét nào đã nghiền nát vó ngựa xâm lăng

Lần theo tiếng vọng của đại bác

Siết chặt bàn tay người lính chống Nhật 99 tuổi Vu Dược Thư

Lắng nghe lời thề bất khuất của người lính du kích đường sắt Lý Hồng Kiệt

Qua huân chương trên ngực chiến sĩ quân giới Bát Lộ Quân Ôn Vân Phủ

Lặng ngắm muôn vạn anh hùng vô danh trong dòng sông lịch sử

Trong chiến dịch Đài Nhi Trang

30 nghìn chiến sĩ ngã xuống vì Tổ quốc

Nhưng chỉ 4692 người để lại tên mình

Đại chiến Bách Đoàn đoàn kéo dài năm tháng bốn ngày

Hơn 17 nghìn người hy sinh

Bức tường ghi danh anh hùng liệt sĩ chỉ ghi lại hơn 4.860 cái tên

Sông dài ca ngợi, núi xanh chứng kiến

Sao lại nói vô danh? Non sông chính là tên của họ

Hãy nhìn ——

Sóng vàng trên những cánh đồng lúa

Là mùa bội thu họ chưa từng thấy

Muôn ánh đèn rực sáng nơi thành phố

Là bức thư nhà họ chưa viết xong

Mỗi con đường bằng phẳng mà ta đi hôm nay

Đều được trải bằng máu thịt bất tử của họ

Họ cất cao tiếng hát,

Những cánh tay vòng lấy cánh tay

Những bàn tay nắm chặt bàn tay

Dâng hiến giọt máu cuối cùng

Bước trên chiến trường thắng lợi

Tiến về con đường sáng sủa

Từng tấc non sông nơi chiến trường phương Đông

Sự hy sinh của từng người vô danh

Đều đã đặt lên trên bản đồ thắng lợi của Thế chiến thứ Hai

Một tọa độ bất diệt

Hôm nay

Lấy non sông làm bia

Lấy nhật nguyệt làm dấu ấn

Mỗi ngọn gió lướt qua đất trời

Đều nghiêng mình trước anh hùng “vô danh”

Tên các anh

Đã khắc sâu

Trong hồn tủy dân tộc Trung Hoa

Mãi tuổi thanh xuân